Em và tôi đều từng thoáng có cùng suy nghĩ về nơi mà mình thuộc về. Cái
nơi mà không phải lúc này, ở đây, ngay cạnh bên… Không ai có thể sống
cuộc đời đơn độc ngoại trừ những ánh sao phía xa kia. Khi thoáng chốc
mọi lời nói, mọi tiếng cười, mọi âm thanh, mọi xúc giác đều lạc mất đâu
đó, con người ta sẽ chỉ còn lại một làn gió lạnh lẽo trong tim, một làn
gió đẩy mọi thổn thức quay về với những nơi xa lạ. Không còn gì thực sự
của mình, không còn gì thực sự tồn tại nữa…hay tất cả vẫn đang tồn tại
và chúng ta đang tan biến mất?
Ôm em trong vòng tay, vuốt ve
từng kiêu hãnh của em, âu yếm từng nỗi đau em mang, nhưng tôi vẫn chưa
chạm được vào đáy sâu của căn phòng tối đó, căn phòng nơi em đang náu
mình, nơi em đang dần tan biến trong tôi và nơi tôi đang dần nhạt nhòa.
Nothing…
Trong
khoảnh khắc trống rỗng đó, liệu em có từng nỗ lực tìm bóng hình tôi
trong tim em hay không? Nhưng khi tim tôi rỗng không, choáng váng, tôi
cố gắng lần mò trong bóng đêm để ít ra được chạm vào bóng hình em. Đó là
sẽ cái mốc giúp tôi đứng lại và tiếp tục định hướng cho mình.
Hãy
đứng nguyên ở đấy em nhé, đừng rời khỏi bóng đêm của tôi, hãy để tôi
vẫn giữ được phương hướng sau cùng của mình. Dù biết rất bất công với
em, nhưng đó chính là sự ích kỷ tàn nhẫn trong con người tôi mà tôi
không sao chối bỏ được. Tôi không chỉ dành cho em thứ tình yêu duy nhất
khác mọi thứ tình yêu khác, tôi còn muốn dành cho em chính con người ích
kỷ của mình, không phải một con người toàn vẹn mà là những mảnh vụn
thật sự của một con người trần trụi, không được che đậy bởi bất cứ tấm
màn thanh cao nào. Chỉ để em biết, em là điều đặc biệt nhất trong cuộc
đời của tôi…
Yêu em…